ĐOÀN THANH TÂM
Ấm tình đảo xa
Sương gieo vào lòng biển
Đảo thấp thoáng bóng ai
Súng chắc tay thao thức
Giữ yên bình ngày mai.
Dấu chân đằm trên cát
Rạo rực bước xuân về
Đêm tuần tra gió hát
Sóng vỗ nhịp say mê.
Đảo ơi ta yêu quá
Thao thiết tặng bao lời
Thắp sáng vườn hạnh phúc
Niềm vui tràn biển khơi.
Tầu chở đầy thương nhớ
Neo vào bến quê nhà
Mặn mòi hương vị biển
Ấm mãi tình đảo xa.
ĐOÀN THANH TÂM
Giọt xuân
Mưa rơi nhè nhẹ
Từng giọt lặng thầm
Nụ hồng khẽ mở
Ướp vào cánh xuân
Giăng giăng từng hạt
Như gọi như mời
Nghiêng chao bầy én
Đan sợi tơ trời
Đọng thành dòng sữa
Quà tặng cỏ cây
Rung rinh mặt lá
Tình xuân đong đầy.
BÙI XUÂN THẮNG
Tiếng chim vạc
Ngang trời tiếng vạc buông rơi
Ánh trăng lấp ló trên đồi hoa sim
Đường dài trở lại với em
Lửa tình ấp ủ đã nhen lâu rồi
Trái tim mở cửa đón mời
Bâng khuâng nuối tiếc tuổi đời mộng mơ
Phòng riêng cánh cửa khép hờ
Bờ môi chín mọng đón chờ bờ môi.
Tình xưa giờ đã qua rồi
Vẳng nghe tiếng vạc ngang trời nhớ ai.
5.2012
NGUYỄN VŨ DUY THỨC
Nắng cuối chiều
Tình ta không có tuổi già
Vẫn đằm thắm, vẫn đượm đà nồng say
Đã từng muối mặn gừng cay
Lênh đênh trời biển, tràn đầy thương yêu.
Nâng niu chút nắng cuối chiều
Dẫu hoàng hôn tắt, vẫn yêu cháy lòng.
NGUYỄN VŨ DUY THỨC
Tìm về
Tìm về, thương ruộng đồng xưa
Nước mênh mông sớm, lúa lưa thưa chiều
Tìm về, năm tháng thân yêu
Mẹ cha lam lũ đói nghèo nơi đây
Vẹt mòn cán cuốc, tay cày
Con trâu sứt mũi, hôm nay đâu rồi ?
Nước đầy, đau đáu mùa vơi
Hạt vàng, đổi giọt mồ hôi ròng ròng
Đồng sâu một vụ lúa Giong
Bữa ăn gạo đỏ, đói lòng thiếu cơm
Vách bùn, mái rạ, ổ rơm
Trống chèo vẫn rộn đêm hôm hội đình
Dòng sông, con nước quê mình
Ấp iu bờ bãi nghĩa tình tháng năm
Tuổi thơ uống cạn giọt trăng
Vi vu so sợi dây căng nhạc đời.
Trở về từ chốn xa xôi
Đồng quê thao thiết một thời tuổi thơ.
ĐẶNG TRINH TƯ
Không đề
Gặp nhau một trưa mùa hạ
Thực mà vẫn tưởng như mơ
Ánh mắt vừa quen vừa lạ
Rộn ràng, xao xuyến, ngẩn ngơ.
Đời người đáng yêu biết mấy
Vẫn có trong nhau ngày qua
Ngập ngừng... lạ chưa, thế đấy
Thời gian xanh mãi không già.
TRẦN TOAN
Tự cảm
Ngày xưa tường đất mái tranh
Bờ tre đón ánh trăng thanh vào nhà
Củ khoai củ sắn làm quà
Mà sao đằm thắm mặn mà tình thương.
Bây giờ kín cổng cao tường
Nhà tầng cốt thép khung xương chọc trời
Họ hàng ruột thịt bao đời
Mà sao vẫn thấy cứ vời vợi xa...
TRỊNH NĂM THỪA THÁNG
Người đi tìm tài nguyên
Vượt đèo lội suối cả ngày
Đêm về ngủ dưới trời đầy trăng sao
Màn giăng mây cũng len vào
Hoa rừng thoang thoảng quyện vào giấc say
Tài nguyên Tổ Quốc mình đây
Sắt, đồng, than, thiếc... bàn tay kiếm tìm
Làm cho đất nước đi lên
Công người địa chất ngày đêm thăm dò
Vượt qua gian khổ cam go
Góp công góp sức mong cho dân giàu.
TRẦN THANH TẢO
Đoàn 3-59
một chặng đường
Tháng ba, tạm biệt quê hương
Mùa xuân năm ấy lên đường tòng quân
Làm tròn trách nhiệm công dân
Bao năm nghĩa vụ ra quân trở về
Mỗi người tìm kiếm một nghề
Bạn vào nhà máy, tôi về đồng sâu
Giải ngũ không được bao lâu
Chiến tranh bùng nổ đi đầu xung phong
Vượt bom đạn chẳng sờn lòng
Vào Nam ra Bắc qua vòng hiểm nguy
Ngày đi tất cả cùng đi
Còn bao đồng đội chẳng khi nào về
Người đi giữ trọn lời thề
Mong ngày chiến thắng trở về quê hương
Gặp nhau bao nỗi vấn vương...
Quê mình
Xuân về chiều nay rét muộn
Phố huyện tấp nập người đông
Lúa ngô xanh mượt cánh đồng
Bừng lên niềm vui khoán sản.
Khoán mười từ đây toả sáng
Thơm lừng hương lúa bay xa
Tân Thành vươn ra phía biển
Thuyền về đầy ắp cá cua
Đổi thay một vùng nông nghiệp
Áo thợ xanh rờn xóm ngõ
Xoá đi cái cảnh nghèo xưa
Đã qua những ngày khói lửa.
Tượng đài Kim Sơn kháng Nhật
Kỷ niệm một thời oanh liệt
Đêm về điện sáng lung linh
Sức xuân tràn ngập quê mình.
Một mình em - một mình tôi
Một mình con sóng đơn côi hững hờ
Để anh đợi đến bao giờ
Nỗi buồn gửi lại bên bờ sông quê.
HOÀNG THỊ THÀNH
Nói với biển
Tưởng câu thơ tôi làm đau lòng biển
Tự trách mình sao quá đỗi vô tâm
Cứ khuấy lên niềm khao khát âm thầm
Của biển - đang nôn nao vì nhớ
Nhớ bờ cát hay dấu chân trên cát
Mà xôn xao như nuối tiếc giấc chiêm bao
Bài thơ ai làm lòng biển cồn cào
Thương cảm đến thẫn thờ ngơ ngẩn
Nay mới biết biển mênh mông thân thiện
Một chút gió lành cũng thành khúc tình ca
Đã giúp tôi bất chợt nhận ra
Ta còn sống nghĩa là thơ chưa chết!
NGÔ VĂN THIẾM
Lời ru của cha
Bàn tay gân cứng võng đưa
Ru con giấc ngủ cho vừa tuổi thơ
Đường dài chinh chiến đến giờ
Bảy mươi năm lẻ bạc phơ mái đầu
Ru đàn con ngủ giấc sâu
Tình yêu giữ cả con tàu ly hương
Ngày về san sẻ tình thương
Dù Nam hay Bắc cha thương cũng đều
Bây giờ người cách bến rồi
Vọng tình cha vẫn mang lời ru con.
PHẠM XUÂN TỨ
Truyền lửa
Giữa rừng cánh võng êm đưa
Quyện mùi khói súng say sưa giấc nồng
Công đồn võng cũng góp công
Cáng thương võng lại bềnh bồng chuyển ra
Hòa bình về với quê nhà
Đu đưa võng lại cùng bà à ơi
Êm đềm con ngủ thảnh thơi
Võng xưa ru bố giờ thời ru con
Tháng năm nâng bước lớn khôn
Chào đời cháu được cụ ôm bên người
Võng nằm cụ lại à ơi
Võng này truyền lửa cháu tôi vững vàng.
PHẠM THỊ THANH THOA
Muốn mong
Cầm bút định viết bài thơ
Mà sao nghĩ mãi mấy giờ không ra
Hội xuân gõ cửa từng nhà
Bạn thơ của khắp gần xa tâm tình
Thơ xuân muôn vẻ muôn hình
Lắng nghe thơ bạn mà mình muốn mong
Ước gì câu chữ hanh thông
Để thơ nhắn gửi tấm lòng với xuân.
Viết bình luận