TRẦN THANH BÌNH
Bên tượng đài lịch sử
Bên bờ sông Đa Độ
Tượng đài đứng hiên ngang
Tưởng như tiếng trống trận
Mùa thu xưa còn vang.
Nửa thế kỷ đã qua
Bao thăng trầm lịch sử
Kim Sơn vẫn bất tử
Cùng tiếng trống quê nhà.
Người nông dân áo vải
Đứng lên phá xiềng gông
Kháng Nhật rồi đánh Pháp
Giữ quê hương anh hùng.
PHÙNG THỊ BÊN
Sắc xuân
Gió xuân thức gọi mai đào
Hương xuân ấm áp gửi vào cánh hoa
Vườn xuân gọi tiếng chim ca
Nụ xuân chúm chím như là cười duyên.
Hạt xuân rơi hết ưu phiền
Én xuân ríu rít chao nghiêng đất trời
Vị xuân ngọt lịm làn môi
Nàng xuân thay áo sáng ngời sắc xuân.
BÙI THỊ HỒNG BÀNG
Ngày xưa
Từ ngày ấy không một dòng địa chỉ
Lạc giữa cuộc đời chẳng quay lại tìm nhau
Nhưng nhiều lúc từ trong sâu thẳm
Vẫn nhớ nhau... dù đã bạc mái đầu
Ngày xưa sao mà đẹp thế
Nhìn cuộc đời óng ánh sắc thuỷ tinh
Nghe chim hót lòng vui rạo rực
Tưởng mùa xuân là chỉ của riêng mình
Ngày ấy sao mà mơ mộng thế
Trời trong xanh, mây trắng, nắng vàng
Nhìn tương lai, đẹp như trong cổ tích
Nào có hay dâu bể đa đoan?
Ai cũng có những ngày xưa ấy
Cất giữ làm kỷ niệm của riêng mình
Rồi bất chợt ký ức xưa thức giấc
Lại thấy trong lòng xao xuyến bâng khuâng.
ĐINH BÉ
Biển và người lính
Khi con tàu chào bến Cảng ra khơi
Người lính biển biết ngoài kia sẽ đón
Ngôi sao phía trời xa đứng ngóng
Cánh chim trời vẫy gọi tàu anh.
Khi con tàu tăng tốc lao nhanh
Biển cũng nhiều "ổ gà" chao lắc
Những đợt sóng tung lên ào ạt
Và gió trời rít lạnh bên tai.
Nắng trắng biển, đốt da thịt con trai
Sóng lắc chung chiêng bắp tay rắn chắc
Ánh sao trời gợi nhớ về câu hát
Cánh chim chao trên trang thơ...
Câu hát thân quen gửi lại bến bờ
Trang thơ hay bay về xóm thợ
Chỉ còn đây con tàu và sóng gió
Với biển xanh, trời xanh, áo lính cũng xanh.
Hướng phía trời xa, tàu anh lao nhanh
Biển đang vào mùa cá tôm sinh nở
Những bạn bè và niềm vui gọi mời trăm ngả
Tàu anh đi - dù bão tố đang chờ.
LƯU ANH CHE
Góc nhìn
Nhân lễ kỷ niệm 470 năm
ngày mất của Thái tổ Mạc Đăng Dung
Một triều Lê đã suy tàn
Vua ham tửu sắc, quan tham túi đầy.
Buộc lòng dũng tướng ra tay
Quản chi gió chướng, dựng xây lại đời
Mạc Đăng Dung đã lên ngôi
An dân, trị quốc, lòng người yêu, tin!
Nỗi oan từ một góc nhìn
Mấy trăm năm để nỗi niềm trái ngang!
Người từ bên lở nhìn sang
Nói toàn lời đục, thế gian hiểu lầm.
Nỗi đau ruột thắt, lệ cầm
Cháu con ly tán, tiếng tăm, miệng đời!
Ngày nay Thái Tổ mỉm cười
Dòng trong vốn của bên bồi, càng trong!
ĐẶNG TRINH CẢI
Màu xanh
Thời gian đã đi xa
Vết thương thì ở lại
Trời vẫn xanh bao la
Đất khổ nhòa nắng nóng
Mộ anh ai quét trắng
Chắc không phải lòng anh
Giá mà được màu xanh
Như áo anh người lính
Màu xanh của quê mình
Làm sao mà quên được
Chiến tranh và hòa bình
Lỡ làng bao hẹn ước
Màu trắng màu vô tình
Màu xanh màu thương nhớ
Ước gì nơi anh ở
Sinh sôi mãi màu xanh.
NGUYỄN CƯỜNG
Người trồng nấm
Kính tặng anh Ngô Minh Hải
Về thăm trại nấm Núi Trà
Mà xem rơm rạ bước ra thương trường
Đậm đà phong vị quê hương
Dòng sông ngọn núi còn vương nghĩa tình
Dương Kinh miền đất quê mình
Nước non một thuở, triều đình một phen
Ngọt bùi cay đắng đã quen
Vượt qua giông bão mà nên con người
Công lênh chẳng quản đầy vơi
Sự đời thấm đượm mồ hôi tháng ngày
Góp vào cuộc sống hôm nay
Muôn ngàn cánh nấm xa bay ngọt ngào
Bao năm gây dựng phong trào
Tóc sương tìm mở lối vào tương lai
Niềm tin nối giấc mơ dài
Từng trang anh viết nên bài thơ xuân...
PHẠM VĂN CÂN
Nỗi nhớ
Vần thơ mang theo nỗi nhớ
Ướt trong mưa lạnh sụt sùi
Trong lời nỉ non dế khóc
Gió buông những tiếng thở dài.
Nỗi nhớ là gì ấy nhỉ?
Mà lòng đeo đẳng khôn nguôi!
Nhớ làm quên đi bao thứ
Sao không quên nổi một người!
Viết bình luận