PHẠM VĂN QUÁ
Giang sơn hùng vĩ
Đứng đỉnh non cao ngắm nước nhà
Ruộng đồng sông núi vạn bài ca
Trời Nam rực rỡ tươi sắc nắng
Đất Bắc huy hoàng thắm đào hoa
Rừng vàng ấp ủ xanh vô tận
Biển bạc dâng trào biếc bao la
Dựng xây Tổ Quốc từ Âu Lạc
Gìn giữ giang sơn đến bây giờ
Ngàn năm văn hiến hồn dân tộc
Văn hóa văn minh đọng ý thơ
Non sông gấm vóc bao thời đại
Hùng vĩ thiêng liêng đỏ sắc cờ.
ĐẶNG THỊ LỆ QUYÊN
Kiến Thụy quê hương
Kiến Thụy
Tiếng trống Kim Sơn vang vọng bài ca
Đầm Bầu - Tân Phong - Kính Trực
Lửa cách mạng,
sóng xô hừng hực
Khắp vùng duyên hải trào dâng.
Sông hiền hoà tình mẹ
Đa Độ xanh trong
Dáng Núi Đối quê mình
Ánh điện lung linh Thị Trấn
Huyền thoại Cổ Trai
Cô gái Trà Phương
Muôn đời lưu giữ đất Nghi Dương
Chuông chùa xa ngân nga trong gió
Về Bến Dương Kinh say đắm tình người
Đoàn Xá mở đầu khoán mới
Tú Sơn đất linh kiệt một thời
Về Dương Kinh
Bao cảm xúc bồi hồi
Tuổi thơ lớn trong nôi xưa cách mạng.
ĐẶNG TRINH SÁNG
Lòng mẹ
Con khắc sâu lời ru của mẹ
Thuở ngặt nghèo gạo thiếu, tiền không
Mẹ nhịn đói nuôi con mong lớn
Chắt chiu trên lưng - theo tháng rộng năm dài .
Mẹ dạy con ăn học nên người
Sống phải biết khiêm nhường, đạo lý
Trong chòm xóm gặp khi tắt lửa
Biết yêu thương san sẻ buồn vui ...
Kính tặng mẹ
Bao năm tháng suốt chặng đường khói lửa
Chẳng đêm nào vắng tình mẹ kính yêu
Nén nhớ mong mẹ tần tảo sớm chiều
Dành con trai trên bước đường cứu nước.
Ngày gian khổ nơi tuyến đầu Tổ quốc
Bom đạn quân thù gieo rắc đau thương
Bàn chân con qua khắp nẻo chiến trường
Chắc tay súng xông pha cùng đồng đội.
Ngày toàn thắng giữa bao niềm mong đợi
Con trở về - tóc mẹ đã pha sương...
NGUYỄN VĂN SỔ
Đón xuân
Hoa mai đương độ đơm hoa
Đào tơ đón khách vào nhà mừng xuân
Trà sen hương ngát ân cần
Trời xuân phơi phới khách xuân rộn ràng.
Về hội quê em
Tặng các cô gái xã Phục Lễ (Thuỷ Nguyên)
Sớm đan tia nắng đầu xuân
Cành non tiếng chim hát gọi
Đường quê chen tà áo mới
Hội mừng "mở mặt" xuân này
Tục làng ai sinh thuở ấy
Khuôn trăng e ấp sau rèm
Sắc hoa khát màu nắng dậy
Vườn hồng ngăn cách đường chim
Ngập ngừng em bước chân lên
Chợt má đỏ bừng nỗi ngượng
Bồi hồi phút giây tâm tưởng
Nụ cười mong ước mùa xuân
Lời chào ríu ran đầu ngõ
Hội mừng "mở mặt" qua ngày
Lòng trai như trăng sáng tỏ
Nhà ai lấp ló trầu cay.
TRẦN TẠO
Tình bến Cát Bà
Ngày xưa anh ra với đảo
Cùng em đi hái rau rừng
Cát Cò bãi mềm chân sóng
Gần nhau lòng thấy rưng rưng
Nơi ấy mấy đời hiu quạnh
Có phải vua đày An Tiêm
Sự sống bắt đầu từ đất
Đảo lành nơi ấy cõi tiên.
Thuyền ra biển thức qua đêm
Lưới giăng đón mùa cá Bắc
Cá trắng muôn ngàn sao rắc
Tay khao tình biển mặn mòi
Cát Bà trong tôi bến đợi
Khoang đầy mong ước chiều về
Bồng bềnh sóng ru thuyền ngủ
Trăng dòm... trăng cũng thoả thuê.
CAO THẮNG
Tình thơ
Tuổi nay đã ngoại tám mươi
Mà vần thơ vẫn sáng ngời sắc xuân
Yêu thơ tìm ý gieo vần
Lời thơ chắp cánh vào xuân cùng người
Bên dòng Đa Độ đầy vơi
Sẻ chia tâm sự bao lời cùng ta
Về đây chung một mái nhà
Bạn cùng thi hữu nay là niềm vui
Gởi thơ với một phần đời
Tình thơ, tình bạn thắm trời Dương Kinh
TrÇn Minh TuÖ
Nồng nàn hương nhu!
Thoang thoảng trong không gian
Mùi hương quê ngan ngát
Mái tóc em thơm ngát
Nỗi nhớ dài khát khao!
Bàn tay mẹ ngày nào
Hái lá xông cất sốt
Con đường lên điểm chốt
Ngàn ngạt rừng hương nhu.
Ngắt cài lên vành mũ
Rạo rực hương mùa thu
Hương dịu dàng quyến rũ
Ướp ngọt lịm lời ru
Đã bao mùa thu cũ
Với nồng nàn hương nhu!
Mùa xuân bên dòng Đa Độ
Mến tặng hương hồn em
Vũ Thị Thu Lý quên mình cứu ba em nhỏ
Mùa xuân này mãi có em tôi
Bàn chân non in mòn dấu cỏ
Ơi! Dấu cỏ muộn màng
Dấu cỏ non tơ.
Tuổi trăng tròn của em mãi trong
Như dòng sông quê hương xanh từ thơ ấu
Thơ ấu buổi ban đầu
Thơ ấu tuổi thanh xuân.
Úc Gián quê em vào mùa lúa trổ
Kiến Thụy bồi hồi man mác buồn
Nắng ươm vàng bông lúa trĩu
Dâng hương.
Bước chân em không còn tới trường
Tuổi xuân em mãi còn tình yêu đất mẹ
Ước mơ trước cuộc đời
Vẫn trắng trong...
NGUYỄN QUỐC TRƯỞNG
Viết cho con mới tập bơi
Nhìn gần, rồi lại trông xa
Thì con sẽ thấy bao la đất trời
Bám bờ cho chặt con ơi!
Vẫy chân đều nhịp là người nổi lên.
Giờ! Con còn bé tý hin
Ven ngòi thì vẫn phải vin vào bờ
Phòng khi người lớn ở xa
Sảy chân xuống nước, tự ta cứu mình
Tự tin! là phao cứu sinh
Bên người khác tắm, không rình trộm xem.
Tập nhiều con sẽ thành quen
Giữa dòng trong, đục đừng khen đã tài
Biển thì rộng, sông thì dài
Với tầm ... càng bước ra ngoài càng sâu
Con đừng tin những đẩu đâu
Chuồn chuồn cắn rốn, chỉ đau ... một mình.
Viết bình luận