Một khúc tâm tình

HOÀI NAM

Một khúc tâm tình

Trách ai trầu phải lìa cau

Giữa đường đứt gánh cho đau đớn lòng

Ước mong khi lấy tấm chồng

Có con bầu bạn bế bồng nâng niu

Trái tim sưởi ấm thương yêu

Có người nương tựa những chiều mưa sa

Nào ngờ không bằng người ta

Sợ rằng ngày một về già cô đơn

 

Câu thơ sống lại tâm hồn

Qua đêm giông tố vẫn còn ngày mai

Vẫn còn hạnh phúc tương lai

Xin ai đừng để phí hoài chiều xuân.

BÙI VĂN NAM

Tình quê xuân

Tiếng trống Kim Sơn còn vang rộn trong lòng

Truyền thống đất Dương Kinh vẫn hào hùng tiếp nối

Bóng tinh kỳ đã bao phen thay đổi

Nơi địa linh sông núi vẫn còn đây!

Gửi tình vào gió gió bay

Gửi hồn vào nước hoá mây bồng bềnh

Thổi hồn bãi biển

Rừng bạt ngàn cứ tiến ra xa

Cửu Biều giang lắng đọng phù sa

Đất Kiến Thụy bốn mùa xuân sắc

Vườn địa đàng chim muông đầy đặc

Hàng ngàn loài hoa thoả sức yêu đương

Nơi sông ân, bể ái mở đường

Cửa Văn Úc đắm chìm trong thơ mộng

Công gieo mầm sống cảm tận đất trời

Ba đào thua chí con người

Lòng hăng hái vươn khơi mà lấn biển

Có đất mới có cơ phát triển

Thơ Bát tiên "vô địa bất tài hoa"

Cảnh thần tiên trời ban tặng cho ta.

 

ĐỒNG VĂN NHÂN

Nhớ

(Tặng anh Bùi Trọng Tuấn -

Nguyên Bí thư Huyện uỷ Kiến Thụy, Hải Phòng)

 

Người đi dáng đọng quê nhà

Tiếng chim thánh thót, tiếng gà cầm canh

Công viên, bến nước trong xanh

Trai tài gái sắc dạo quanh đôi bờ

Dòng sông thả sóng mộng mơ

Câu thơ vấn vít vương tơ ruột tằm

Xuân về những nhớ cùng mong

Bến Dương Kinh thức trong lòng người xa

Hoa đào đón Tết mọi nhà

Xanh trời, xanh đất, quê ta xanh tình.

 

Nhân Tết Quý Sửu 2009

NGUYỄN SỸ NHÂN

Ngôi sao

Trời quang mây tạnh đầy sao

Gió mưa sấm sét thì nào thấy đâu

Bão: hoa, cây trái nát nhàu

Dọc ngang sao cắm ở đâu vẫn còn.

 

Ngôi sao thắp lửa trái tim

Bao nhiêu trai gái đi tìm tình yêu.

NGUYỄN VĂN NHÂN

Bàn ghế

Người ta đệm mút lò xo

Nhà tôi bàn ghế gò từ máy bay

Bê năm hai (B52) rơi ở đây

Chiến công oanh liệt đất này Thăng Long.

 

PHẠM THỊ NHUNG

Tiếng ru

Tuổi xuân ru giữa rừng xanh

Tuổi già ru cháu năm canh mơ mòng

Ru cho đến xạm má hồng

Vẫn chưa hết được cõi lòng ta ru

Trời hè đã ngả sang thu

Được làm bà, để tiếng ru ấm nồng

Ngoài kia gió thổi vào không

Trong tôi vọng tiếng ru lòng... à ơi

 

 

 

NGÔ THỊ NHUNG

Chắc gì

 

Bữa nay anh ăn ở nhà

Lưng cơm rau mắm thế mà khen ngon

Ra ngoài bóng nhoáng xe con

Ca lâu tửu quán anh còn thiếu chi

Cặp kè thư ký cùng đi

Gỉ gì đi nữa ... chắc gì em tin!

 

 

NGÔ PHONG NHÃ

Nắng tháng tư

 

Tôi tìm hạt nắng ban mai

Hạt rơi mắt giếng, hạt phai cánh đào

Hạt vin vạt áo nơi nao?

Hạt vương ngọn gió thắm vào má em.

 

Đầu mùa nắng hạ bừng lên

Bâng khuâng lại khát hương men xuân nồng.

Nắng vàng gọi lúa phơi bông

Thắp lên hoa phượng lửa hồng quê ta.

 

Bao người con đã đi xa

Lung linh nắng đỏ cờ hoa rợp trời.

 

 

 

 

NGÔ PHONG NHÃ

Đợi đò

 

Nắm tay anh hẹn ngày về

Mảnh trăng, sườn núi lời thề hai ta

Cau vườn mấy vụ đơm hoa

Trầu già mấy lứa đem ra chợ chiều

Hoàng hôn bóng mẹ liêu xiêu

Canh trường thổn thức lo nhiều hơn vui

Tấc riêng lòng những bùi ngùi

Phong thư ngóng đợi góc trời phương xa

Đau lòng nước mắt nhạt nhoà

Hương hồn liệt sỹ biết là ở đâu

Giấu cha khăn trắng gối đầu

Sụt sùi thầm khóc nỗi đau phận mình

Đứng bên khóm trúc sân đình

Đâu còn cái tỉnh, cái tình ngày xưa

Má đào nhạt nắng phai mưa

Thôi đành lại bước chợ trưa đợi đò.

 

 

Viết bình luận