Nét xưa

NGUYỄN DƯƠNG THẨM

Nét xưa

(Kính tặng

Khu tưởng niệm vương triều Mạc)

 

Núi Đối nghiêng mình soi bóng

Sông Đa phẳng lặng gương trong

Ai tạc bức tranh sơn thủy

Ngàn năm đẹp mãi với tình

 

Chợ Kỳ, chợ Kim, chợ Quế

Chiều về tôm cá lao xao

Ngũ Đoan, Đại Hà, Đại Hợp

Tháng tư xanh ngắt thuốc lào.

 

Dương Kinh... Cổ Trai... Kiến Thụy

Còn lưu dấu tích người xưa

Mạc triều hoa văn rồng đá

Nét xưa tươi mãi đến giờ.

 

 

 

 

 

ĐÀO VINH

Kiến Thụy miền văn hoá

 

Dòng Đa Độ chiều như trải lụa                                                                                                  

Tuổi ngàn thu chẳng thấy già nua

Núi Đối sóng đôi chiều soi bóng

Hạt nắng vàng e ấp mặt sông

 

Núi tựa lưng nhau giữa phố đông

Hương lúa mùa thơm chín ngoài đồng

Em đôi quang gánh vai kĩu kịt

Gánh cả mùa vàng má ửng hồng

 

Núi vẫn sóng đôi đêm trăng muộn

Thì thầm gọi gió trở về nguồn

Đại Bàng chiến tích vùi quân giặc

Dương Kinh một thuở sóng bạc đầu

 

Kim Sơn kháng Nhật trống hội làng

Lời thề Hòa Liễu vẫn còn vang

Vật cầu thượng võ vui ngày hội

Thắng trận mừng công rước "Ông Bồ" (*)

 

Ngũ Đoan linh khí sinh vua Mạc

Trăm họ đồng lòng sử sách ghi

Mạch nguồn con cháu xin lưu giữ

Tiếng để ngàn năm chẳng thể phai

 

Kiến Thụy giờ đây đã sang trang

Núi Đối thuỷ chung tình son sắt

Nư ớc dòng Đa Độ mãi xanh trong

Thuyền ai chở lúa thơm hương quá

Để khách lãng du thấy mủi lòng…

 

 

 

 

ĐÀO TRỌNG

Dương Kinh chiều cuối năm

 

Long lanh sóng nước, chiều Đa Độ

Thấp thoáng thuyền nan nhẹ lướt trôi

Đường về Kiến Thụy sang Núi Đối

Níu bước chân ai dạ bồi hồi

 

Đôi bờ sông thắm phù sa đỏ

Vạt cải ven đê trổ bông vàng

Em giấu nụ cười sau vành nón

Nhìn đàn chim én gọi xuân sang

 

Xôn xao phố huyện vào mùa cưới

Cô gái nhà bên sắp lấy chồng

Có người đưa mắt về phương ấy

Lòng thầm man mác giữa chiều đông.

 

 

 

 

 

QUANG TUYẾN

Chiều Dương Kinh

 

Bể dâu thì vẫn đầy vơi

Đất thiêng đã định một thời vàng son

 

Về đâu mấy thuở cháu con

Lẫn trong trăm họ mất còn mà đau

 

Dấu xưa vó ngựa ngàn lau

Rêu phong thành cổ dãi dầu Ngũ Đoan

 

Chuông chùa Hưng Quốc than van

Cổ Trai nghiêng vạt hoang tàn cỏ cây

 

Chiều xa vọng tiếng hạc gầy

Để Dương Kinh buốt dấu giày tôi qua.

 

 

 

 

NGUYỄN QUANG THUYÊN

Trước đền thờ vua Mạc

 

Nén tâm nhang chiều muộn xuân con thắp

Rưng rưng nghe hương lúa ngọt bên đồng

Ghìm tiếng thở dài bốn trăm tám mươi ba mùa lá rụng

Chiều xuân nay bát ngát gió triền sông...

...

Từ chàng trai vác dù đến Thái phó Nhân Quốc Công

Rồi An Hưng Vương thái sư đã bao đêm Người vào ra đếm sao, ngắm trời và băn khoăn trăn trở

Mấy mươi năm phụng thờ những "minh quân" heo, quỷ

Nơi điện thiêng nhung nhúc một bầy...

Và máu xương và hồn oan bao kiếp người mù mịt chín tầng mây

"Dân vi quý..."

Đạo thánh hiền

Lẽ đời

Hay vỏ bọc...?

Thanh đại đao thần kỳ mấy mươi năm xuôi Nam, ngược Bắc

Không vượt qua miệng lưỡi chốn buông rèm

Bất hạnh muôn đời vẫn chỉ dân đen

"Dân vi quý..."

Đạo...

Đời...

Hay tấn tuồng hồi kết...?

Khi vành khăn tang đức tin trùm lên xã tắc

Sơn hà chao nghiêng, trăm họ về đâu...?

...

Đã bao đêm Người lặng lẽ ngắm sao...?

Lặng lẽ "nước cờ muôn dân" để những trăm năm day dứt

Khi vành khăn tang đức tin trùm lên xã tắc

Ai nguyện ghé vai xoay chuyển gánh sơn hà...?

...

Mấy trăm năm con sóng vẫn xô bờ

Lớp trước, lớp sau...

Khúc nhạc lòng nhỏ máu

Tôn chỉ muôn năm là "Dân vi quý..."

Cớ sao đại dương lật sóng, chôn thuyền...?

 

...

Thời gian trôi... cùng thế sự thăng trầm

Đen, trắng, giả, chân sẽ phơi bày tất thảy

Người lịch sử vẹn nguyện cùng lịch sử

Đấng anh minh vạn thế lưu danh.

 

Dương Kinh, tháng 4.2011

Việt Trì, 6.2011

 

 

Viết bình luận