Thơ và bạn

TÔ TẤN KHẢI

Thơ và bạn

Tuổi tác tuy cao chưa thấy già

Nhờ thơ và bạn trẻ thêm ra

Mối tình bằng hữu thành thân thiết

Duyên nợ văn chương hóa đậm đà

Nghèo khó cũng như làn gió thoảng

Cao sang nào khác bóng mây qua

Cuộc đời biến cải theo năm tháng

Mỗi độ xuân về lại nở hoa.

 

ĐỖ DANH LẬP

Ngày nữa để yêu thương

 

Cứ mỗi ngày mình được sống bên nhau

Bao khó nhọc, khổ đau tan biến hết

Chỉ còn thấy niềm vui và hạnh phúc

Cảm ơn đời "ngày nữa được yêu thương".

 

Mỗi sớm mai bầy trẻ nhỏ đến trường

Lại nhận được bao tình thương nhân ái

Của thầy cô, bạn bè và đồng loại

Cảm ơn đời "ngày nữa được yêu thương".

Và ngày mai trên mọi nẻo đường

Không còn thấy người nào đau khổ hết

Không còn thấy cảnh trái ngang ly biệt

Cảm ơn đời "ngày nữa được yêu thương".

Hãy quên đi cách sống kiểu "thương trường"

Mà hãy sống bằng điều đơn giản nhất

Mà hãy sống bằng tấm lòng chân thật

Để mỗi ngày mình lại được yêu thương.

Hãy cùng nhau sống cuộc sống bình thường

Để ta biết sẻ chia và cho- nhận

Hãy giữ lấy niềm tin- quên thù hận

Để ngày- ngày- mãi- mãi được yêu thương.

PHÙNG THỊ LỄ

Bài học chủ quyền

 

Bao phen dựng nước giữ sơn hà

Chí khí cha ông đã dạy ta

Sát cánh kề vai trong biến cố

Chung lòng hiệp sức giữa can qua

Kiên cường tỉnh táo khi tranh đấu

Khôn khéo thông minh lúc giảng hòa

Ghi nhớ lạt mềm càng buộc chặt

Đảo ta vẫn thuộc chủ quyền ta.

VŨ KIM LIÊN

Nói cùng con

 

Làm mẹ rồi mới làm thơ

Ru con đi hết bến bờ nhân gian

Đi từ khó nhọc gian nan

Lời thơ mẹ cứ mênh mang đất trời

Lắng trong tiếng mẹ ru hời

Có con gà, có mây trôi, nắng vàng

Có con đường nhỏ dọc ngang

Đưa con tới lớp mở trang sách hồng

Lời thơ mẹ cứ bềnh bồng

Lênh khênh cùng với chất chồng mưu sinh

Ru con là mẹ ru mình

Dù gian khó mãi chân tình thẳng ngay

Yêu con mẹ vẫn ngày ngày

Làm thơ góp chút hương say cho đời.

NGUYỄN HÀ HƯƠNG LY

Tạ lỗi với một thời

Có một thời với bao nỗi dại khờ

Vẫn cháy mãi âm thầm trong nỗi nhớ

Cánh cửa kỉ niệm mỗi lần ta mở

Ký ức vẫn xanh như vòm lá xà cừ.

Một thời ta qua nhiều nỗi dại khờ

Mỗi lúc muộn giờ vẩn vơ nói dối

Những trò nghịch ngầm thầy cô không thấy

Những buổi mải chơi bồng bột trốn giờ

 

Một thời ta qua nhiều nỗi dại khờ

Bốc đồng, đùa dai khiến bạn bè bật khóc

Vô tâm gọi người ta là "chú nhóc"

Rót ngại ngùng, ngăn ai nói lời yêu

 

Một thời ta khờ dại biết bao nhiêu

Lỡ buông lời trách bằng lăng tím vội

Để phượng đỏ mắt đứng im như chính mình có lỗi

Mặc ve sầu cứ hoài công thanh minh

 

Một thời đã qua, một thời học sinh

Những nông nổi để lòng day dứt mãi

Có thể không một lần ta trở lại

Để ta tạ lỗi với một thời.

 

 

LƯU THỊ MỈM

Cơm quê

 

Cá rô canh cải nấu gừng

Thòng đong mại cấn kho cùng ớt tương

Phải đâu mĩ vị cao lương

Chỉ là thanh đạm bữa thường cơm quê

Có người bạn phố mới về

Tình cờ gặp bữa cơm quê ngỡ ngàng

Bữa cơm đơn giản nhẹ nhàng

Mà trong sâu thẳm rộn ràng tình quê

Chia tay bạn trở ra về

Lòng vương vấn mãi hương quê gió đồng.

 

 

LƯU HUY MẬU 

Kim Sơn quê hương tôi

 

Kim Sơn đất mẹ quê tôi

Đồng thơm hương lúa lòng người kiên trung

Nhóm lên một ngọn lửa hồng

Giữa miền duyên hải cháy bùng tỏa lan

Ngày quân Nhật đến vây làng

Kim Sơn nổi trống xua tan bóng thù

Chiến công vang vọng mùa thu

Cờ bay nắng mới lời ru thanh bình

Trai làng tiếp cuộc chiến chinh

Chín năm chống Pháp, thắm tình nước non

Leo thang, giặc Mỹ ném bom

Quân dân dạ sắt, lòng son giữ làng

Tay cày tay súng hiên ngang

Bắt giặc lái Mỹ sổ vàng ghi công

Ngày vui thống nhất non sông

Kim Sơn rực rỡ ánh hồng mùa xuân

Sân đình trống lại vang ngân

Vật cầu hội gọi sức xuân trai làng

Dù ai xuống bể lên ngàn

Không nguôi nỗi nhớ về làng Kim Sơn.

 

 

 

ĐẶNG NAM

Làng tôi

 

Quê mình mà ngỡ như xa

Lũy tre bỏ đất, dân ca bỏ làng

Cánh diều đói gió lang thang

Giếng thơi tủi phận đa mang nhân tình

Cây đa lặng đứng soi mình

Khế ơi còn quả rung rinh mỗi ngày?

Xóm giềng cách mấy tường vây

Muốn sang xin nhánh gừng cay có còn?

Gái quê lạc giọng ru con

Cháu nghe nhạc rốc xói mòn sớm trưa

Mẹ mơ cánh võng ngày xưa

Hoa cau bên ấy như vừa đưa hương.

 

 

 

 

 

ĐẶNG NAM

Tiếng ru

 

Tiếng ru trầm lắng bấy lâu rồi

Chín chục tuổi đời lại à ơi!

Mượn câu lục bát ông ru cháu

Cất tiếng ầu ơ rộn tiếng cười.

 

Cũng được tiếng cây cao bóng cả

Viết câu thơ góp chút nghĩa đời

Giữa thị trường say mê kinh tế

Mang lời thơ đâu chỉ để mà chơi.

 

Ngẫm sự thế- đời đâu chỉ thế

Ông cha xưa thắng giặc, về trời

Hồn thắp sáng lòng người đất Việt.

Để bài ca sống mãi với đời

 

Lời ru là ánh sao lấp lánh

Mắt cháu cười sóng sánh trăng thu

Chim vỗ cánh vàng hoe cúc nở

Bát ngát tình trong những tiếng ru.

 

 

 

Viết bình luận