NGUYỄN THỊ MINH HẰNG
Tình biển
Chân em in dấu cát mềm
Thắm tình biển hát đón thuyền anh qua
Chập chờn mây nước bao la
Cánh buồm đợi gió khơi xa bồng bềnh.
Xuân về nước mát trong xanh
Biển theo nhịp sóng long lanh đôi bờ
Tình anh sưởi ấm hồn thơ
Em gieo hạt nắng đợi chờ gửi trao.
NGUYỄN THỊ MINH HẰNG
Thơ ông bà ngâm
Ông làm thơ được bà ngâm
Âm thanh thánh thót cung trầm cung cao.
Lời thơ đằm thắm ngọt ngào
Giọng ngâm như mật rót vào lòng ai
Tình ông dào dạt trúc mai
Nghĩa bà năm tháng trải dài cánh bay
Nồng nàn chắt lọc men say
Người ngâm, má cũng hây hây... đâu già.
Ngọt ngào như hạt mưa sa
Thấm vào làn điệu dân ca quê mình.
BÙI THỊ THU HẰNG
Chiều trên biển
Nắng phớt hồng làn biếc
Bến soi nghiêng mộng mơ
Chén khuyên vừa nhấp cạn
Tôi mềm ai... thẫn thờ?
Em tinh khôi trên sóng
Chuốc men say đất trời
Cặp môi đào chín mọng
Cánh buồm quên vươn khơi
Tôi thầm ghen cả sóng
Cứ chồm lên sục sôi
Chả như tôi lóng ngóng
Mắc cạn ánh mắt rơi
Hoàng hôn về ngủ núi
Vô tâm men đi cùng
Trăng đến sau tiếc nuối
Nằm sóng xoài bâng khuâng.
BÙI THỊ THU HẰNG
Đất quê
Cứ rười rượi cứ chứa chan
Dẫu qua dâu bể muôn vàn đắng cay
Những ai còn mải mê say
Long đong phận cỏ vơi đầy thiệt hơn
Đa đoan trên quãng đường trơn
Cho dù trượt ngã ngàn cơn vẫn cười
Rưng rưng chắt giọt mật đời
Lắng trong xa thẳm những lời ầu ơ
Vắt mình dâng nỗi niềm thơ
Ấp iu tròn trịa giấc mơ tháng ngày
Đất thương cây dưỡng lá gầy
Mẹ dành câu hát để xây phần hồn
Từ nơi cội rễ ngọn nguồn
Tình quê ru cạn nỗi buồn thời gian.
ĐỖ QUANG HUY
Nhạc và thơ
Khúc hành vân ai hát giữa đêm trăng
Điệu lưu thủy trôi theo dòng thương nhớ
Bến Dương Kinh, hai người mong gặp gỡ
Chén giao hòa xin hẹn bạn tri âm
Tắc Giang ơi! Sông ghi tạc một lần
Câu vàng đá- Thơ vẫn còn xanh đó
Khúc nhạc hồng vẫn cháy trong lửa đỏ
Để một lần- giao lại cả cho em.
3.2013
XUÂN HUY
Trở lại cố hương
Con đường xưa mùa hạ
Nhẹ nhàng bước chân, gập ghềnh quen lạ
Bình minh chao thắm lá đất lành
Dòng sông quê,
Soi bóng đền đài, tháp canh, miếu cổ
Núi Đối xanh trong sương gió
Trống Kim Sơn, lịch sử kiêu hùng
Cầu nối bờ Đa Độ xanh trong
Nơi chứng kiến tấm lòng chung thuỷ
Đồng lúa ôm, luỹ tre tri kỷ
Đất anh hùng truyền thống tầm cao
Sáo diều ngân hồn gió ngọt ngào
Thấp thoáng nhà tầng cao, ngói đỏ.
Gặp lại em dáng xưa bé nhỏ
Vẫn nụ cười vành nón nghiêng chao
Vị chè xanh, sông nước dạt dào...
NGỌC HÂN
Tìm lại
Từ trong ngày xửa ngày xưa
Bây giờ gặp lại như vừa hôm qua
Từ trong bão táp phong ba
Hoàng hôn lặn xuống lại là ban mai
Từ trong gốc sắn ngọn khoai
Gừng cay muối mặn chẳng sai tấc lòng
Từ trong bẩy sắc cầu vồng
Ta về tìm lại mầu hồng tuổi thơ
Dễ gì dứt được đường tơ
Cứ dành chín đợi mười chờ cho nhau.
NGA ANH HOÀNG
Dưa hấu Xuân La
Tôi về thăm Ngoại Xuân La
Vui từ đầu ngõ vui ra cánh đồng
Gặp em- cho quả dưa hồng
Hạt gieo từ tận đáy lòng của em
Từ khi mầm mới nhú lên
Tình em đã ngọt ở trên đất trồng
Tôi ăn miếng dưa đỏ hồng
Miệng vừa khỏi khát thì lòng khát khao.
Ra về hôm ấy chiêm bao
Giọt hương thơm ngọt vương vào giấc mơ.
NGA ANH HOÀNG
Nếu, mùa xuân
Hạnh phúc tấm chăn hẹp
Đắp mãi chẳng kín đầu
Nếu không ở bên nhau
Gia đình không hoàn mỹ
Vạn vật đồng nhất lý
Trong thế giới đa bào
Nếu không có trăng sao
Liệu có thành vũ trụ
Tình xưa và người cũ
Nước chảy cũng chẳng mòn
Nếu mùa xuân không còn
Coi như mình đã hết
Chỉ có trời mới biết
Phụ nữ yêu thế nào
Con người còn khát khao
Còn dạt dào thương mến
Nếu mùa xuân không đến
Cánh én bay về đâu?
NGÔ MINH HẢI
Máy cấy về làng
Tưởng rằng chuyện nhỏ, hóa to
Mấy bà thợ cấy đang lo mất nghề
Đồng trên ruộng dưới liền kề
Cánh đồng mẫu lớn (*) ba bề bốn bên
Máy cấy lướt nhẹ đan xen
Hàng hàng thẳng tắp chẳng nghiêng cây nào
Mấy bà thợ cấy thở phào
Thế là máy cướp nghề tao mất rồi.
Mấy bà thợ cấy... hết thời.
(*) Cánh đồng mẫu lớn thí điểm tại xã Đoàn Xá và Kiến Quốc
huyện Kiến Thụy (Hải Phòng) vụ xuân hè 2013.
NGUYỄN TRỌNG HỒ
Bạn hữu cầm tay
say xướng họa
Vần thơ thắm nở đất Dương Kinh
Muôn bạn văn chương kết nghĩa tình
Nếp cổ ôn hoài vươn núi biếc
Đường thi thắp sáng chữ lung linh
Lời hay thơ phú anh ngâm vịnh
Ý đẹp văn chương chị phẩm bình
Bạn hữu cầm tay say xướng họa
Mà lòng chan chứa giữa quê mình...
TRẦN THỊ HOA
Khoảng trống
(Ám ảnh vì những học sinh nghỉ học)
Con đường đến trường quen thuộc
Không còn bàn chân em qua
Giờ chơi sân trường náo nhiệt
Đã vắng tiếng em nô đùa
Dòng tên em trong trang sổ
Với hàng ô...trống như không
Thầy cô, bạn bè vẫn nhắc
Lớp học có em, một thời...
Đời sao gọi em vội vã
Xót xa lấm bụi gót hồng
Bâng khuâng sân trường vàng nắng
Trang thơ viết dở ngăn bàn...
Tên em chưa ai nỡ xóa
Có lần cô gọi tình cờ
Bạn bè chợt quên, chợt nhớ
Học đường, khoảng trống mênh mang...
Viết bình luận