Chưa già
Ngô Đăng Cảnh
Trăng bao nhiêu tuổi chưa già
Em bao nhiêu tuổi vẫn là đương xoan
Tình như nước chảy suối tràn
Nghĩa như nước biển thấy càng mênh mông
Cho dù mưa nắng bao giông
Tình đời mãi mãi vẫn không thấy già!
Nhớ người tri kỷ
Phạm văn Cân
Bốn bề bát ngát xa trông
Nỗi nàng canh cánh bên dòng biếng khuây
Đàn cầm khéo ngẩn ngơ dây
Làm cho bể ái khi đầy khi vơi
Bâng khuâng nhớ cảnh nhớ người
Bỗng dưng cá nước chim trời lỡ nhau
Đêm thu gió lọt song đào
Mặt mơ tưởng mặt lòng ngao ngán lòng
Phòng văn hơi giá như đồng
Tin sương luống những rày trông mai chờ
Não người cữ gió tuần mưa
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu
Nghĩ điều trời thẳm vực sâu
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh
Chênh chênh bóng nguyệt xế mành
Xa xôi ai có thấu tình trăng ai
Lòng thơ lai láng bồi hồi
Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng
Từ phen đá biết tuổi vàng
Đương kia nỗi nọ ngổn ngang bời bời
Thương vì hạnh trọng vì tài
Tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Viết bình luận